Đường về quê vợ, hóa ra chẳng gần
Cách nhà chả mấy bước chân
Mà sao anh thấy ngại ngần , vợ ơi!
Chủ nhật chở vợ về chơi
Thấy dì út cười, toát cả mồ hôi
Để anh sống với Út ơi!
Út cứ cười hoài, anh chẳng muốn đi.
Ra về, lòng những nghĩ suy
Dù sao cũng đã gọi Dì đó thôi!
Mọi người, đâu phải mình tôi
Có gì... bảo tại số trời là xong.
Chỉ vì số kiếp đàn ông
Nên ông Trời bắt đèo bồng đấy thôi...
...
Chỉ vì số kiếp đàn ông
Nên ông Trời bắt đèo bồng đấy thôi...
...
Mọi người đâu phải mình tôi...!...
Thơ: Nguyễn Đức Toàn - Minh họa: Sưu tầm
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét